[Thời trang] Ladies who lunch: đây là thuật ngữ thường được sử dụng để nói về những người phụ nữ thượng lưu, mặc đẹp, hay xuất hiện trong các buổi tiệc trưa. Thường những phụ nữ này đã lập gia đình và không đi làm. Những buổi tiệc trưa mà họ tham gia thường trong một nhà hàng cao cấp nhưng thỉnh thoảng cũng được đặt tại các trung tâm mua sắm… Đôi khi những buổi tiệc trưa được tổ chức với lý do quyên tiền từ thiện.
Tác giả Merle Rubine đã sử dụng câu “ladies who lunch” lần đầu tiên vào ngày 19.01.1970 trên tạp chí New York “Bất kỳ ai với một khuôn mặt thân thiện, sẵn tiền, am hiểu về thời trang và ‘kích thích những tay phá két’ có thể mua những món đồ đắt nhất tại Fifth Avenue – những món đồ mà có giá chỉ bằng một nửa nếu họ mua tại Seventh Avenue. Trong nhiều năm, những cô nàng trên tạp chí Condé Nast và Harper’s Bazaar được biết tới là những người như vậy. Điều này cũng tương tự với những quý bà tham gia tiệc trưa tại nhà hàng X (the ladies who lunch at Restaurant X). Họ thà chấp nhận không được tham dự bữa ăn còn hơn việc phải thừa nhận việc trả giá mua đồ”.
Sau này, “Ladies who lunch” được phổ biến bởi một bài hát cùng tên trong vở nhạc kịch Company của nhà soạn nhạc Stephen Sondheim. Nhận vật Joanne, một phụ nữ trung niên, hoài nghi… đã gây nên tranh cãi lớn về “The Ladies Who Lunch” – Bài hát của cô chỉ trích nặng nề những phụ nữ giàu có, những người tốn thời gian cho những điều phù phiếm như những buổi tiệc trưa hay các đêm dạ hội. Vào cuối bài hát, Joanne nhận ra rằng cô là một trong những “ladies who lunch”. Cô dành thời gian để chỉ trích cách sống của những người phụ nữ khác nhưng không làm gì để cuộc sống của mình tốt đẹp hơn.