“Chí ít mua tranh thật của một họa sĩ không nổi tiếng còn hơn mua tranh rởm của một họa sĩ nổi tiếng. Hai cái khác nhau vậy mà nhiều người lại cứ thích chơi đồ giả”, Họa sĩ Đào Hải Phong.
Trong cuộc trò chuyện mới đây với họa sĩ Lê Thiết Cương, anh có nhắc đến “tình trạng trọc phú hóa ở nhiều người đang chơi đồ hiện nay mà mọi người không nỡ nói thẳng ra là khi người ta có nhiều tiền thì người ta chơi đồ trong khi mặt bằng hiểu biết của họ không bằng số tiền bỏ ra”.
Sự xuất hiện của một tầng lớp những người có tiền quá nhanh trong xã hội nhưng chưa kịp trang bị cho mình một phông văn hóa đã dẫn đến những câu chuyện dở khóc dở cười. Để tiếp tục câu chuyện này, VietNamNet đã có cuộc phỏng vấn với họa sĩ nổi tiếng Đào Hải Phong.
Đầu tư cho những thứ giải trí rẻ tiền mà lại nhầm với nghệ thuật
– Xu hướng “trọc phú hóa” hình như đang càng ngày càng phát triển kinh khủng, anh có thấy vậy không?
Không phải xu hướng đó càng ngày càng phát triển kinh khủng mà là phát triển rầm rộ. Một quan niệm tạm gọi là phi thẩm mỹ đó kéo theo một loạt ảnh hưởng khác. Khi quan niệm đó, chưa bàn là tốt hay xấu, ảnh hưởng quá nhiều thì vô hình chung nó sẽ là đúng. Cái đó mới là cái nguy hiểm.
Ngày hôm nay đa số người ta không nhìn một bộ bàn ghế, một đồ vật bày biện trong nhà ở giá trị văn hóa, tri thức, thẩm mỹ mà chỉ nhìn ở giá trị chơi vật liệu.
Tôi lấy ví dụ gần đây nhiều người trạc tuổi trên 30 có tiền đổ xô chơi đồ âm thanh cao cấp. Ngoài mặt thẩm mỹ, design, đó là những món đồ rất đẹp, có thể tải được những âm thanh rất tinh tế như nhạc cổ điển, những tiếng violin được kéo trĩu xuống mà những bộ dàn của những cán bộ công nhân viên chức như tôi không tải nổi.
Nhưng đáng tiếc là họ lại dùng những bộ dàn âm thanh đó để chơi nhạc sến mà đến loa Nam Môn đánh còn tốt hơn.
Hóa ra bộ dàn trị giá 30.000-40.000 USD không phải dùng để nghe những thứ cần nghe, cần sự tinh tế. Việc sắm bàn ghế cũng vậy. Tôi thấy ở hầu hết các cơ quan công quyền, các nhà gọi là khá giả, quyền thế họ chơi những bộ bàn ghế cực tốt nhưng kiểu dáng nặng nề mà đối với tôi không hề đẹp.
Tôi hay nói đùa với anh em bạn bè rằng cái gì xấu thì thường bền mà cái đẹp thường mong manh. Cái đẹp thực sự mình có bảo vệ nó nhưng trước cả một trào lưu người ta quan niệm việc xấu đó là đúng thì không cẩn thận mình sẽ trở thành lẩm cẩm.
Buồn nhất là người ta lại đầu tư nặng cho những thứ giải trí rẻ tiền mà lại nhầm với nghệ thuật. Nghệ thuật đồng nghĩa với sự sáng tạo. Ngày xưa các cụ nói trọc phú là cấp thấp rồi. Nhưng trọc phú ngày hôm nay mà được đến cỡ phú ông thôi thì xã hội đã khá rồi.
…