LuxeVN – Mỗi người chúng ta có một khái niệm và những giá trị biểu hiện văn hóa khác nhau, người thì bằng cách đi du lịch, người thì bằng thưởng thức nghệ thuật, thời trang hay ăn uống… Nhưng có một hành động có từ cổ xưa mà chỉ có loài người mới có là Viết.

(Bài viết của nghệ sĩ Thắng Nghệ đăng trên tạp chí Phong Cách Việt)

Thú vui viết lách là một  hành động đẹp của con người, chỉ có của con người. Viết như một hành động suy tư chìm đắm một cách rất sang trọng. Nó chẳng ảnh hưởng tới môi trường như sưu tập ô tô hay tàn phá hệ sinh thái như thú vui ăn thịt thú rừng. Đại loại thế. Viết là cách bạn đưa suy tư, tâm cảm của mình ra trang giấy. Lưu giữ nó lại, dù chỉ cho bạn. Bất kỳ ai cũng đã từng là chủ của một hay nhiều cây bút. Bất kỳ loại gì.

Bạn tôi là một doanh nhân. Anh ấy thành đạt. Có vẻ là vậy, bởi vì anh ấy đầy tham vọng và lịch lãm. Cái cách anh ấy ăn vận, phục sức cho tôi biết như vậy. Dĩ nhiên tất cả những thứ mà các tạp chí đều quảng cáo, định hướng anh ấy đều có. Phải chăng đó không chỉ thể hiện là anh ấy có tiền mà đó còn là cách anh ấy thể hiện sự sành điệu và văn hoá của mình. Bạn tôi thì cũng có nhiều bút lắm. Dù là nghề của anh ấy làm với máy tính nhiều hơn. Anh dùng bút duy nhất chỉ để cài áo và ký kết những hợp đồng kinh tế to lớn. Tôi coi điều đó rất có ý nghĩa. Nó đẹp cho đời và có ích lợi cho bạn tôi, cho đất nước tôi.

 

Một chiếc bút máy Laban do Đài Loan chế tác.

Bạn tôi cài nhiều thứ ở trên người – đúng như  chúng tôi thường gọi là “đồng hồ, kính, bút máy…”- và bạn tôi là người vừa keo kiệt lại vừa hào phóng. Bạn gọi tôi đến trong một lần thanh lý tất cả những gì mà anh cho là lỗi mốt. Có 3 cái đồng hồ. Vài cái cặp sách. Và một cái bút. Dĩ nhiên là cơn hào phóng nổi lên, bạn tặng tôi chiếc bút MontBlanc.

Từ nhỏ tới giờ tôi cũng được tặng nhiều bút, những cái bút Hồng Hà do bạn cùng lớp tặng nhân ngày sinh nhật trong thời bao cấp, những chiếc bút mà có phần nào là họ hàng của bút Kim Tinh do Trung Quốc giúp sản xuất, những chiếc bút có cái gài mang hình mũi tên rất đàn ông cài trên ngực áo của những người sang trọng thầm kín như thế hệ bố mẹ tôi.  Họ đã trân trọng giữ nó như một biểu tượng của “trí thức” dù đang mặc những chiếc áo công nhân màu xanh xám. Họ khác bạn tôi nhiều, khác thế hệ tôi nhiều. Sâu kín hơn và cũng đơn giản hơn.

Nhưng chúng ta đang sống thời này mà. Khi mà ước mơ của bạn không chỉ là Hồng Hà, Kim Tinh. Nó có thể là Caran d’Ache, Waterman hoặc đó là MontBlanc. Chiếc bút bạn tôi tặng thật đẹp, so với dáng của tôi nó hơi béo, đầy. Vâng, dĩ nhiên là nó dành cho các vị giám đốc, ký những quyết định quan trọng và to lớn. Nó không sinh ra để dành cho tôi – người viết hàng ngày bằng bút máy và hay viết lung tung như chính cái óc vẩn vơ của tôi.

Cái bút đen bóng, cái bóng của sự dịu dàng, không phải bóng bẩy. Trầm và chắc. Ngòi mạ vàng, loe ra với một con số khắc tinh tế trên ngòi. Cái ngòi bút có dáng vẻ của họa tiết Baroc. Màu vàng sang trọng luôn làm mắt bạn suy tư khi viết từng câu chữ lên trang giấy. Cái ánh vàng trầm tĩnh, cái ánh vàng của sự cẩn trọng. Tôi cứ nhắm mắt lại, nắm chiếc bút máy trong tay. Cảm thấy sự đầy đặn của nó. Tôi mân mê nó như một giá trị văn hoá sinh ra từ loài người và lưu giữ những suy tư của loài người. Bạn tôi thì nghĩ nó đơn giản là thứ xã hội ưa thích thôi. Nhưng thế cũng quá đủ để phải có một chiếc bút cài túi ngực như một dấu ấn văn hoá cao sang.

Kể từ đó tôi thưòng viết bằng chiếc bút máy bạn tặng. Ông giám đốc nơi tôi làm việc chút nữa sặc sữa chua – món ông ưa thích sau bữa ăn trưa – khi nhìn thấy nó. Nó nằm ngay đấy như một biểu tượng nhắc ngầm tôi yêu văn hoá. Tôi suy tư và tôi lưu giữ. Điều đó chỉ thể hiện rất nhỏ. Qua cây bút máy, vâng phải là bút máy nhé. Viết mực và hiện hữu qua từng nét mực.

Thi Anh